Hằng năm cứ đến ngày này, một ngày mà có lẽ không có nhiều người biết đến, ngày dành riêng cho những người “Chiến sỹ áo trắng” thầm lặng dù số lượng của họ chiếm 2/3 trong Ngành Y tế, đó là ngày “Quốc tế Điều dưỡng” 12/5, ngày vui của những người đang ngày đêm âm thầm, tận tình chăm sóc cho người bệnh.
Hôm nay trong ngày họp mặt này, tôi rất vinh dự được thay mặt các anh chị điều dưỡng của bệnh viện có vài dòng chia sẻ!
Hiện tại, Bệnh viện Tâm thần Bến Tre có 127 nhân viên, trong đó có 56 nhân viên là Điều dưỡng - KTV, mỗi ngày chăm sóc cho hơn 200 bệnh nhân nội trú và khám ngoại trú trên dưới 300 lượt bệnh. Tôi bước vào nghề cũng đã 18 năm, tôi cũng đã hiểu những nỗi vất vả mà nghề Điều dưỡng phải đối diện và trải qua. Nghề mà thời gian ở trên bệnh viện, ở cạnh bệnh nhân nhiều hơn ở cạnh gia đình, người thân. Nghề mà mỗi khi bố mẹ, con cái hay người thân cần mình cần chăm sóc thì bản thân không thể kề cận, những bữa cơm qua loa, cả những đêm không ngủ với tiếng gào thét khi bệnh nhân lên cơn kích động và những trăn trở, lo lắng khi bệnh nhân không chịu ăn uống, bệnh nhân rơi vào trạng thái cai rượu….Bên cạnh đó, chúng tôi cũng có những vần thơ mà cô chú viết tặng, những lời cảm ơn, xin lỗi cùng ánh mắt trìu mến, nụ cười vui tươi của bệnh nhân khi hết bệnh, những cái nắm tay tạm biệt đầy lưu luyến đã giúp chúng tôi vượt qua tất cả, vì hơn ai hết, chúng tôi rất hiểu và thương yêu bệnh nhân.
“Em có tình yêu được làm nghề điều dưỡng
Đem yêu thương đến tất thảy mọi người
Chẳng sợ khó khăn, chẳng màng gian khổ
Mang nụ cười xoa dịu những cơn đau
Bệnh nhân mến em như người con đứa cháu
Dẫu có đau vẫn mạnh mẽ lạc quan
Lời động viên, em an ủi nhẹ nhàng
Tận tụy ngày đêm chăm lo bên giường bệnh
Với tình người to lớn mênh mông
Nghề điều dưỡng có một trái tim hồng
Cũng là nghề được cộng đồng trân quý”

Ảnh minh họa tôn vinh những người làm công tác điều dưỡng
Một vị lãnh đạo đáng kính trong suốt thời gian làm việc tại bệnh viện đã cho tôi hiểu được giá trị của người làm ngành y “Bệnh nhân không bao giờ có lỗi, có chăng là do nhân viên y tế chưa làm hết bổn phận và trách nhiệm của mình”. Một câu hỏi đặt ra “vậy ngoài bốn chữ “tận tâm chăm sóc” chúng tôi những người điều dưỡng phải chăng cần thêm một chữ “Nhẫn”?”
Vâng, làm sao người điều dưỡng có thể làm được những công việc khó khăn và áp lực đến thế, cái công việc mà nhiều người bình thường mới nghe thấy đã nổi da gà sợ hãi, bởi nghĩ đến làm trong Bệnh viện Tâm thần, tiếp xúc với người mà bên ngoài xã hội không dám đến gần, họ có hung khí tấn công nhân viên trong khi trên tay chúng tôi không có gì để bảo vệ cho bản thân, ngoài tình thương cao cả, chúng tôi bằng các biện pháp để thuyết phục, khống chế bệnh nhân nhưng đặt an toàn người bệnh là trên hết, điều đó, chẳng dễ dàng gì có thể vượt qua mà chúng tôi phải dấn thân chấp nhận hy sinh? Vậy nên phải yêu lắm, thương lắm, phải “Tâm” lắm thì mới có được nghị lực và chấp nhận tất cả bởi tôi biết cái chúng tôi cho đi là tình yêu thương mà không cần nhận lại và khi bạn cho đi là bạn đã nhận được nhiều hơn thế. Đó là những niềm vui, niềm hạnh phúc vô bờ bến của bệnh nhân mà bao ngày bạn chăm sóc khỏi bệnh để được đoàn tụ cùng gia đình.
Không phải con đường nào cũng bằng phẳng, cũng trải thảm. Mà có những con đường gập ghềnh, khó đi. Đó là những ngày tôi gặp những khuôn mặt cau có, những lời nói trống không, thiếu chủ ngữ vị ngữ, cùng sự nạt nộ vô cảm, hay những hành động thiếu ý thức của một số người bệnh, thân nhân người bệnh. Tôi đã suy nghĩ đến câu nói của vị lãnh đạo mà “ Nhẫn” hơn, mà đồng cảm, mà chia sẻ và cảm thông hơn với họ.
Trải qua biết bao cung bậc cảm xúc, việc buồn nhất của một điều dưỡng có lẽ là chăm sóc những người bệnh giai đoạn hấp hối. Ý thức được trách nhiệm của mình, dù đang trong hoàn cảnh nào, chúng tôi luôn giữ cho mình sự tỉnh táo để an ủi, động viên người bệnh và thân nhân người bệnh.
Rõ ràng, hiếm có một nghề nào buộc con người phải vượt qua giới hạn về tình thương và sự chai lì trước những điều tiếng không hay cũng như đối mặt với những hiểm họa rình rập như vậy. Vì lẽ đó, để làm tốt công việc này, chúng tôi những người điều dưỡng gạt bỏ hết những định kiến của xã hội, chuyên tâm vào công việc, giữ vững tình yêu nghề và lương tâm nghề nghiệp, luôn nhẫn nại, lắng nghe, thấu hiểu bệnh nhân, luôn lấy “người bệnh làm trung tâm” và “tận tâm chăm sóc”.
Cũng từ đó, tôi hiểu được rằng, khi cho đi bằng tất cả tấm lòng, ta sẽ nhận lại được nhiều hơn thế và chẳng phải người có nhiều của cải mới là người giàu có, chính người cho đi nhiều mới là người giàu có. Những điều cao quý và giá trị nhất trên đời đều không thể nhìn thấy và chạm vào được, chúng chỉ được cảm nhận bằng con tim.
Bệnh viện Tâm thần, nơi đây cho tôi một môi trường làm việc tuyệt vời, giúp tôi phát triển chuyên môn và mài giũa những phẩm chất đạo đức cao đẹp, ở nơi đây điều dưỡng chúng tôi mang lại niềm tin cho người bệnh và người thân của họ, giúp họ tin vào một cuộc sống tốt đẹp hơn và biến niềm tin ấy thành hiện thực.
Tôi đã nghe đâu đó câu nói "Khi ngoái đầu nhìn lại, không phải tiền bạc hay địa vị bạn đã giành được, mà những điều tốt đẹp bạn đã làm cho người khác mới quan trọng và có ý nghĩa nhất". Tôi tin rằng điều dưỡng chúng tôi sẽ là những “ngọn đuốc”, cháy trong mình nhiệt huyết ngành y “Tận tâm chăm sóc”.